Bài 1 - thơ MÀU TÍM HOA SIM và CHUYỆN BÊN LỀ
Tại Việt Nam, trước 1975 (thời mà
chế độ của VNCH ngự trị) và cả bây giờ dưới chế độ CSVN, bài hát “Những Ðồi Hoa
Sim” như vẫn cứ mãi còn trên môi mọi người... Nói như thế không phải là quá đáng, vì khi nghe một ai
đó cất lên những lời “Những đồi hoa sim,
ôi những đồi hoa sim...” là mọi người lại nhớ đến thuở mới lớn của ca sĩ Phương
Dung, rồi biết đến nhạc sĩ Dzũng Chinh đã phổ nhạc bài thơ “Màu Tím Hoa Sim” của
nhà thơ Hữu Loan...
|
Bài 2 - thơ MÀU TÍM HOA SIM và CHUYỆN BÊN LỀ
Cuối năm 2004, Lê Thọ Bình, phóng
viên VTC News, trong cuộc phỏng vấn nhà thơ Hữu Loan, có cả ông Lê Văn Chính,
Giám Ðốc Công Ty Cổ Phần Công Nghệ Ðiện Tử Vitek (viết tắt: VTB), từ Sài Gòn
ra... tìm đến tận nhà của nhà thơ (dưới chân núi Văn Lỗi, làng Văn Hoàn, xã Nga
Lĩnh, huyện Nga Sơn, cách Thành Phố Thanh Hóa chừng 50km) để xin được ký hợp đồng
nhượng bản quyền xuất bản bài thơ “Màu Tím Hoa Sim” với giá 100 triệu đồng! (số
tiền này rất lớn vào thời bấy giờ).
|
Bài 4 - thơ MÀU TÍM HOA SIM và CHUYỆN BÊN LỀ
Phóng
viên: Cháu không dám hỗn thế đâu, nhưng đây là một vấn đề của lịch sử, trước
sau rồi cũng phải đưa ra ánh sáng. Chỉ có bác là người trong cuộc, bác giúp cho
bọn cháu thì nó cụ thể hơn, sát hơn, để các cháu có thể hiểu được những cái vô
cùng rắc rối của giai đoạn xã hội hiện nay... Hữu Loan: Thực ra nếu bên Liên Xô không có
Khrushchev lật Stalin, đưa ra phong trào chống sùng bái cá nhân thì bên Tàu
không làm gì Mao Trạch Ðông đưa ra chuyện “Bách gia tranh minh, bách hoa tề
phóng” và bên ta hưởng ứng tức thời bằng phong trào mang tên dịch lại nhãn hiệu
Trung Quốc “Trăm hoa đua nở, trăm nhà đua tiếng”. Tên nôm na của ta là “Chống
sùng bái cá nhân”.
|
Bài 5 - thơ MÀU TÍM HOA SIM và CHUYỆN BÊN LỀ
Giai thoại về một bài
thơ Hồi ấy vào đầu năm 1955. Tôi lúc ấy
là cán bộ biên tập báo Văn Nghệ ở Hà Nội. Tôi được cử đi “cải cách ruộng đất” ở
xã Tứ Kỳ, Hải Dương. Cán bộ ai cũng “được” đi cải cách. Ðấy là một vinh dự vì
“chưa qua cải cách thì chưa thể làm người được”. Ngoài việc đi để làm
người, tôi còn có nhiệm vụ viết bài cho báo. Theo tinh thần trong những buổi học
tập trước khi đi thì nông dân được phát động vô cùng vui sướng phấn khởi. Ngay
cả giai cấp địa chủ là có tội mà cũng không oán Ðảng vì Ðảng rất công minh. Nhưng
thực tế thì khác nhiều. Ðịa chủ không dám oán đã đành nhưng nông dân, chính
nông dân thì lại kêu ca rất nhiều về những hành động của anh em cốt cán, nhất
là những gia đình liệt sĩ lại càng bị sách nhiễu hết mức như thu gian thuế, hay
bắt phải làm cơm rượu cho hàng chục người ăn thì mới cho người đem giúp đến kho
độ 5 yến thóc& Họ đều kêu là bao nhiêu từng áp bức, kêu trời, trời xa, kêu
Bác Hồ còn cao hơn trời...
|
HAI SẮC HOA TIGÔN của T.T.K.H
Vietnamsuhoc.com xin giới thiệu cùng độc giả yêu thơ bài thơ "Hai Sắc Hoa Ti Gôn của tác giả TTKH. Bài thơ nầy vì quá hay nên mọi người ai cũng muốn tìm hiểu tác giả của nó là ai... Nhưng rồi tất cả chỉ suy diễn bằng cách nhờ người nầy xác nhận, nhờ người kia đính chính... Nhưng, mãi đến hôm nay nay nhân vật TTKH vẫn còn là một bí ẩn vì chưa có một giải thích nào mang tính thuyết phục cả. Do đó vietnamsuhoc.com xin đăng lại nguyên văn bài thơ nầy.
HAI SẮC HOA TI GÔN Một mùa thu trước mỗi hoàng
hôn
Nhặt cánh hoa rơi cảm thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu đương
|
Bài 3 - thơ MÀU TÍM HOA SIM và CHUYỆN BÊN LỀ
Ngoài Yên Mô,
tôi cũng có một vài bài thơ khác được mến chuộng. Sau năm 1956, khi tôi về rồi
thấy cán bộ khổ quá, tôi đã làm bài Chiếc Chiếu, kể chuyện cán bộ khổ đến độ
không có chiếc chiếu để nằm! Ðịnh mệnh đưa đẩy,
dắt tôi đến với một phụ nữ khác, sống cùng tôi cho đến tận bây giờ. Cô tên Phạm
Thị Nhu, cũng là phụ nữ có tâm hồn sâu sắc. Cô vốn là một nạn nhân của chiến dịch
cải cách ruộng đất, đấu tố địa chủ năm 1954-1955.
|
Bài 6 - thơ MÀU TÍM HOA SIM và CHUYỆN BÊN LỀ
(Chuyện
Hữu Loan “tái xuất giang hồ”, có người kể lại rằng, một lần sau buổi nói
chuyện, khi bước ra khỏi cửa, thì một kẻ chém mạnh vào tay, làm rơi túi bản
thảo và tiền vừa kiếm được của ông (nhà thơ Hữu Loan). Về khách sạn, chả biết
phải làm thế nào... Khóc dở mếu dở, ông khấn thầm bà Ninh phù hộ... Buồn chán
ông đi đến chiếc bàn ngồi xuống trầm ngâm tiếp... tiện tay kéo ngăn kéo ra, thì
ông ta thấy có cục tiền của ai cuốn tròn để tại đó. Hỏi hết mọi người xung
quanh, không có ai nhận cả... ông mới dám tiêu. Ông tự hỏi: “Không lẽ có ma
giúp mình?”... Ông rà soát lại, “Ai mà đem đến biếu mình tại khách sạn, hay
mình đã để nó vào đây hồi nào?”... Tuyệt nhiên không một manh mối. Thế rồi ông
mỉm cười: “Ở nhà, ban ngày thì đập đá, thồ đá, ban đêm kéo vó tôm... nhưng khi đi
xa, thì khác... một bước lên xe, hai bước xuống ngựa. Thiếu gì gái sấn đến õng
ẹo anh anh, em em... sướng thật! nói xong, ông lại ngả lưng xuống đệm, đánh
giấc.
|